Chương 2

Mê Án Đường Triều

11.227 chữ

06-06-2023

"Cộc..

cộc..

cộc..

cộc..

cộc..

cộc.." tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

"Quan gia báo hỉ sắp đến rồi mà cậu vẫn ngủ được à? Mau dậy đi!"

Trần Cẩn Phong bừng tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhã Lâm, Nhã Lâm đâu? Cẩn Phong ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, khi nhìn rõ cảnh vật quanh mình rồi mới bình tĩnh lại.

Thì ra là do chàng nằm mơ, nhưng giấc mơ này đáng sợ quá, giống như..

giống như là thật vậy.

Trần Cẩn Phong quan sát một lúc xung quanh mình, chắc chắn bản thân đang ở phòng trọ của nhà trọ Duyệt Lai, chàng mới an tâm trở lại.

Tiếng đập cửa lại vang lên, Trần Cẩn Phong trấn tĩnh lại, đi ra mở cửa.

"Tôi nói cậu sao bây giờ vẫn ngủ, một lát nữa sẽ yết bảng (công bố danh sách người thi đỗ), mọi người đều đang chờ ở dưới hết rồi, chỉ có cậu thật nhàn nhã, mau đi với tôi." Người nói là một nam tử khôi ngô tuấn tú, gương mặt cậu ta không giấu nổi vẻ hưng phấn.

"Kính Dư, cậu xuống trước đi.

Tôi thu dọn một lát xuống ngay." Trần Cẩn Phong quay trở vào phòng, nhưng chàng không thu dọn gì cả, chỉ ngồi thẫn thờ trên giường.

Đây là quán trọ hai tầng lầu, ở trên cửa chính viết bốn chữ "Nhà trọ Duyệt Lai" trông vô cùng cứng cáp, mạnh mẽ.

Vừa bước vào quán trọ chính là khu vực đại sảnh phục vụ ăn uống, có hai ba mươi chiếc bàn ăn được sắp xếp ngay ngắn, mỗi bàn có bốn chiếc ghế.

Phần lưng ghế màu đỏ đen và trên mặt bàn đều được khắc hoa văn, trông vô cùng nho nhã tinh xảo.

Ở góc trái sảnh là một chiếc cầu thang đã cũ nối lầu một với lầu hai.

Lầu hai là phòng trọ cho khách nghỉ lại, các phòng liền kề nhau, bao một vòng quanh sảnh chính, cửa phòng trọ đều quay về phía sảnh, bước ra khỏi phòng là lan can gỗ màu đỏ thẫm kéo dài thành một vòng tròn tới tận cầu thang.

Có một hành lang đủ cho hai người đi cạnh nhau nối liền cửa phòng trọ và lan can, dựa người vào lan can có thể nhìn thấy mọi hoạt động dưới lầu một.

Cụ thể phòng được sắp xếp như này, từ cầu thang tầng một đi lên, ngay đầu tiên là phòng của Ân Huy, phòng bên phải là của Dương Tu, bên cạnh phòng Dương Tu là phòng Chu Suất, cứ thế đi hết một vòng, phòng bên trái Ân Huy là phòng của Trần Cẩn Phong.

Lại nói về Trần Cẩn Phong, khi chàng đang ngồi đờ đẫn trong phòng, dưới lầu vang lên tiếng kêu la.

Âm thanh gì vậy? Cẩn Phong đứng dậy bước ra ngoài, đứng dựa vào lan can ngó xuống phía dưới.

Lúc này quán trọ vô cùng ồn ào náo nhiệt, gần như bàn nào cũng chật kín người, một nam tử mặc áo lụa dài màu xanh lam, đầu đội mũ bạc đang giẫm chân lên ghế, vung vẩy tay chân, nhếch miệng cười có ý xem thường.

Đôi lông mày thưa của anh ta hình chữ bát nhướn lên, ra vẻ vênh váo tự đắc.

"Chu huynh, hôm đó huynh đánh ngã hai tên học trò ngông cuồng, tiểu đệ thật được mở mang tầm mắt." Đứng cạnh lông mày chữ bát là hai kẻ vừa nhìn đã biết là đang nịnh hót.

"Đúng vậy, Chu huynh thật vô cùng lợi hại.

Hôm đó đệ cũng có mặt, vỗ tay đến đỏ rát cả tay rồi." Một tên nhanh chóng tiếp lời.

"Hừ, nếu như hôm đó không phải ta sơ ý, cho tên Dương Tu đó cơ hội, thì hôm nay kẻ đắc ý nên là ta mới phải.

ahihi, họ Dương kia là do mẹ kế nuôi dưỡng, lúc nào cũng bày trò đâm sau lưng, rồi sẽ có ngày lão tử cho hắn nếm mùi lợi hại." Tên lông mày chữ bát lại bắt đầu khoa tay múa chân.

"Tên tiểu tử họ Dương đó chỉ là dựa vào chút may mắn, võ công so với Chu huynh mà nói khác gì lấy trứng chọi đá, nếu không phải do Chu huynh sợ đánh hắn ta tàn phế mới rộng lượng tha cho hắn, hắn nào có cơ hội mà vênh váo." Tên kia lại cười nịnh bợ.

"ahihi, mày có phải đang cười nhạo tao đúng không?" Bị ăn một cái bạt tai, tên nịnh hót kia cười chẳng ra cười khóc cũng chẳng ra khóc, chỉ ngoan ngoãn đứng sang một bên, sợ lại làm vị đại nhân trước mặt nổi giận.

"Cẩn Phong, cậu xem, vỗ mông ngựa lại thành vỗ vào chân lừa rồi." (Ý nói kẻ nịnh bợ người khác nhưng lại nịnh không khéo để rồi tự rước họa vào thân) Tấu Lương Miễn len lén chỉ ngón tay thon dài của mình về phía lông mày chữ bát, móng tay cậu ta hướng thẳng vào ấn đường tên lông mày chữ bát.

Trần Cẩn Phong nhìn theo hướng ngón tay chỉ, cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu.

Vừa định mở miệng nói thì sau lưng có một giọng nói trầm trầm cướp lời chàng: "Kẻ đang tỏ vẻ đắc ý kia là Chu Suất, hắn là cháu trai bên đằng ngoại của Khương thái phó, cậy nhà có quyền có thế nên vô cùng hung hăng không biết điều.

Nghe nói hắn ta từ nhỏ đã rất dã man, thành bản tính rồi, nô tì kẻ ở trong nhà đều rất sợ hắn, nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ vậy.

Lần thi võ này nghe nói cũng là thái phó đại nhân hết lời tiến cử, nói không chừng hắn sẽ là Võ Trạng nguyên." Giọng nói xuất phát từ một nam tử da đen bóng, thân hình cường tráng đứng cạnh Trần Cẩn Phong, lúc này anh ta đang nói với một cô nương đứng kế bên, mặc dù anh ta đã cố gắng nói nhỏ nhưng những lời này đều lọt đến tai Cẩn Phong rõ ràng từng từ một.

Ngồi bên trái chàng trai da đen đó là một thiếu niên thân hình mũm mĩm, đoán chừng cậu nhóc chỉ khoảng 10 tuổi, vết bớt đỏ trên làn da trắng nõn đã che mất đi nét khôi ngô của cậu, cậu bé đang tròn xoe mắt nghe những câu chuyện chốn quan trường.

Bên tay phải chàng trai là một cô nương trạc tuổi, ngoại hình hết sức bình thường nhưng đôi mắt cô vô cùng đẹp, khi cô đưa mắt lén nhìn bạn sẽ khiến người khác hiểu nhầm là cô yêu bạn mất rồi.

"Tên Chu Suất này toàn cậy vào thái phó đại nhân, muốn gì được nấy, trong triều đa số các quan thần đều phải nể hắn.

Cái u ác này trong nhà đã như vậy rồi, nếu triều đình thật sự phong quan cho hắn, e là bách tính sẽ phải chịu nhiều đau khổ." Nam tử da đen khẽ thở dài, khuôn mặt hiện lên nét ưu sầu.

"Nguyên Thân đại ca không cần lo lắng quá, cả nhà Chu Suất lộng hành như vậy, trong triều chắc chắn sẽ có phản ứng.

Ban đầu sở dĩ thái phó đại nhân muốn gì được nấy là do dựa hơi Võ hoàng, nay Võ hoàng thoái vị rồi, Hoàng thượng từ lâu trong tâm đã không trọng dụng ông ta nữa.

Bây giờ mặc dù là quan nhất phẩm nhưng cũng chỉ đảm đương chức thái phó, ngọn núi chống lưng của ông ta đổ rồi, ngày tàn không còn xa đâu." Cô nương có đôi mắt đẹp đó cứ nhìn thẳng về phía trước, từ đầu chí cuối chưa thấy cô nhìn ai cả.

"Thái nương nói phải, Chu Suất như con ve sầu cuối thu, cứ một ngày qua đi lại yếu dần." Chàng trai da đen tên Nguyên Thân đó đồng tình gật đầu, sau đó quay người hướng về phía cậu thiếu niên nói: "Hoán Nhi, nghe kĩ vào, dì con là một nữ nhân nhưng chuyện trọng đại trong triều phân tích rất có đầu có cuối, đường đường là nam nhi, càng nên nắm rõ triều cuộc, sau này có thể báo công cho triều đình, để nhà họ Thái chúng ta được nở mày nở mặt."

Cậu bé gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nghe những lời này Trần Cẩn Phong cười thầm, lại nhớ đến cảnh tối hôm qua.

Lúc đó Cẩn Phong đang ngồi uống rượu một mình trong nhà ăn quán trọ, nhớ ra ngày mai là ngày yết bảng, không tránh khỏi chút hồi hộp.

Nói thật, đỗ Trạng nguyên hay không chàng không để tâm, nhưng vì trong lòng có một tâm nguyện bấy lâu luôn giấu kín, bí mật này nói với chàng rằng chàng phải nằm trong top ba người đỗ đầu mới có thể đường hoàng mà thực hiện.

Lúc đó đang là giờ cơm tối, thần sắc chán chường của chàng đã thu hút sự chú ý của một tiểu nhị tên Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ cao chưa tới 1 mét, chỉ cao hơn cái bàn đúng một cái đầu.

Thấy Trần Cẩn Phong cứ đờ người ra, Tiểu Ngũ mang tới một bát mì, nói: "Trần lão gia, ngài uống không ít rượu rồi, chú ý sức khoẻ một chút.

Hay là tôi gọi Trương công tử mấy người họ xuống với ngài."

Trần Cẩn Phong nghe vậy, cúi thấp đầu nói với Tiểu Ngũ: "Không cần, ta muốn yên tĩnh một mình.."

"Ồ, giờ tôi phải đi đưa cơm cho Dương Tu lão gia đây, nếu ngài một mình cảm thấy chán quá, cứ ra lệnh cho tiểu nhị đi gọi Trương công tử."

"Được rồi, ngươi đi đi, có việc ta sẽ gọi bọn họ." Trần Cẩn Phong trả lời, một hơi nốc cạn chén rượu trong tay.

"Có phải huynh đang không vui không? Vậy huynh ngửi thử hoa đi, mùi hương hoa sẽ giúp huynh vui hơn đó." Người nói là một cậu bé khoảng 10 tuổi, khuôn mặt ngây thơ trong sáng đang nhìn chàng, có điều trên gương mặt đáng yêu của cậu có một vết bớt màu đỏ nhìn rất rõ.

"Đệ tên là gì?" Trần Cẩn Phong cười mỉm hỏi cậu.

"Đệ tên Hoán Nhi, còn huynh?" Đôi mắt trong veo của Hoán Nhi đang nhìn Cẩn Phong.

"Ta tên Trần Cẩn Phong, đệ có thể gọi ta là Phong ca ca." Không biết tại sao nhưng Cẩn Phong có một cảm giác rất thân quen với đứa trẻ trước mặt, nhìn cậu ta khiến chàng nhớ lại hình ảnh của bản thân 10 năm về trước, nhớ lại Nhã Lâm muội muội mất tích đã 10 năm, không biết bây giờ muội ấy đang ở đâu, cũng không biết có thể gặp lại hay không.

Nếu như có thể, chỉ mong khi gặp lại muội ấy đang có một cuộc sống hạnh phúc.

"Phong ca ca, sao huynh lại không vui, hồi trước dì của đệ khi không vui, đệ sẽ đi hái hoa cho dì, dì ấy rất thích mùi hương của hoa, chỉ cần ngửi thấy thôi dì ấy liền cười.

Nếu huynh không vui, đệ có thể tặng hoa cho huynh." Nói đoạn Hoán Nhi giơ ra trước mặt một bó hoa dại.

"Cảm ơn đệ, Hoán Nhi, nói chuyện với đệ quả thực rất vui, ta không cần hoa nữa rồi." Trần Cẩn Phong toét miệng cười với đứa trẻ đáng yêu đó, trong đầu chàng đột nhiên nhớ lại hình ảnh cô bé với chiếc áo bông xanh, nụ cười ban nãy trong nháy mắt bỗng trở nên đầy đau khổ, chàng lại cúi mặt xuống.

"Vậy đệ sẽ ở đây với huynh, chờ khi nào huynh vui rồi đệ sẽ đi." Sự tốt bụng của Hoán Nhi khiến Cẩn Phong cảm động, quả thực, chàng rất mong mỏi thứ tình cảm xuất phát tự nhiên từ lòng người thế này.

Cẩn Phong không từ chối Hoán Nhi, ngược lại còn bắt đầu kể cho Hoán Nhi nghe những chuyện ngày xưa của mình, làm cậu bé cứ cười khanh khách không thôi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã sắp tới giờ đóng cửa rồi, Tiểu Ngũ phải đi tới nhắc nhở hai người bạn vong niên, mãi đến lúc này Cẩn Phong mới để ý đã muộn lắm rồi, trong sảnh không còn một bóng người, chỉ có hai huynh đệ họ vẫn đang cười cười nói nói.

Chuyện hôm qua khiến Cẩn Phong cảm thấy ấm lòng, cũng chẳng biết cậu nhóc vắt mũi chưa sạch này có biết cái gì là báo công triều đình với cả chuyện triều chính không nữa.

"Khoa thi năm nay không phải chỉ thi mỗi võ công tay đôi, mà tài cưỡi ngựa bắn cung của Chu Suất phải nói là hạng nhất, đến Dương Tu còn hết lời khen ngợi hắn ta, xem ra giải Võ Trạng nguyên năm nay thuộc về Chu Suất rồi." Nếu như môn nịnh hót cũng mở khoa thi thì Nhân huynh đây chắc phải đầu bảng.

"Đó là điều tất nhiên, có thái phó đại nhân hỗ trợ phía sau, không muốn làm Trạng nguyên không được ấy chứ." Lời vừa dứt anh ta đã bị ăn ngay một cái bạt tai.

"Tên tiểu tử nhà ngươi ý đang nói ông đây chỉ biết dựa vào tổ phụ thôi hả? Ngứa da ngứa thịt quá à?" Nói đoạn tên kia lại bị thêm một cái bạt tai, hắn ta bị đánh đến độ phải quỳ xuống xin tha mạng.

Mọi người xung quanh được xem một màn kịch hay, ai cũng cười thầm trong bụng, đều nghĩ đáng đời.

Tiếng chiêng đồng ngày càng tiến lại gần, mọi người không còn thời gian và tâm trí mà thưởng thức kịch hay nữa, họ đều vươn cố ra cố nhìn đội ngũ báo hỉ (đọc tên những người thi đỗ) đang tiến đến cửa đại sảnh.

Cả đội báo hỉ đều mặc trang phục màu đỏ, đại nhân đi đầu trên tay trịnh trọng cầm một cuộn lụa Vân Cẩm, cái tên trên lụa là tên huý của trạng nguyên khoa thi năm nay.

Gật nhẹ đầu với chủ quán, vị đại nhân dẫn đầu bước từng bước dài vào trong.

Nhìn thấy đại nhân báo hỉ đang tiến vào, các học sĩ trong đại sảnh đều lần lượt đứng lên, không ai bảo ai họ đều chăm chú nhìn vào chữ trên tấm lụa, trên đó chính là đáp án của 10 năm đèn sách gian khổ..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!